11/9/10

11/09/2010

Còn 2 ngày nữa là tròn 1 tháng kẻ từ khi bố ra đi. Thực ra đến giờ mình vẫn chưa lấy lại sự cân bằng như trước đây. Mỗi đêm trước khi đi ngủ mình vẫn nghĩ về bố và tự hỏi không biết bây giờ bố như thê nào, ở đâu, làm gì. Trước gì mình không quan tâm đến vấn đền gọi là thế giới khác bên cạnh thế giới chúng ta đang sống. Nhưng bây giờ mình nghĩ về nó rất nhiều và tin rằng, ở 1 nơi nào đó có 1 thế giới nữa. Trong thế giới đó có bố và bố cũng luôn ở bên cạnh 3 mẹ con mình. Mỗi khi về đến nhà mình luôn có cảm giác bố đang ở nhà.
Tuần này mình thấy nhớ bố ghê gớm. Có lẽ là do vụ mình bị mẹ mắng hôm chủ nhật tuần trước. Mình nhận ra 1 điều rằng, mỗi khi mình ấm ức, tủi thân thì mình nhớ đến bố. Khi còn sống bố là người yêu chiều mình nhất. Cái gì cũng dành cho mình, cưng chiều mình, bênh vực cho mình. Giờ bố không còn nữa thì cũng không ai thương mình được như bố nữa. Nghĩ lại càng thêm tủi thân.
Qua chuyện của bố mình nhận ra mình mạnh mẽ hơn mình tưởng. Ngày trước mình không dám tưởng tượng ra cuộc sống của 3 mẹ con khi bố không còn, mình nghĩ rằng sẽ khó có thể vượt qua chuyện này. Nhưng khi nó xảy ra, mình đã vượt qua, mẹ cũng vượt qua được và cả nhóc nhà mình nữa, nó cũng đã vượt qua.
Nhím ơi cố lên!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!