11/9/10

11/09/2010

Còn 2 ngày nữa là tròn 1 tháng kẻ từ khi bố ra đi. Thực ra đến giờ mình vẫn chưa lấy lại sự cân bằng như trước đây. Mỗi đêm trước khi đi ngủ mình vẫn nghĩ về bố và tự hỏi không biết bây giờ bố như thê nào, ở đâu, làm gì. Trước gì mình không quan tâm đến vấn đền gọi là thế giới khác bên cạnh thế giới chúng ta đang sống. Nhưng bây giờ mình nghĩ về nó rất nhiều và tin rằng, ở 1 nơi nào đó có 1 thế giới nữa. Trong thế giới đó có bố và bố cũng luôn ở bên cạnh 3 mẹ con mình. Mỗi khi về đến nhà mình luôn có cảm giác bố đang ở nhà.
Tuần này mình thấy nhớ bố ghê gớm. Có lẽ là do vụ mình bị mẹ mắng hôm chủ nhật tuần trước. Mình nhận ra 1 điều rằng, mỗi khi mình ấm ức, tủi thân thì mình nhớ đến bố. Khi còn sống bố là người yêu chiều mình nhất. Cái gì cũng dành cho mình, cưng chiều mình, bênh vực cho mình. Giờ bố không còn nữa thì cũng không ai thương mình được như bố nữa. Nghĩ lại càng thêm tủi thân.
Qua chuyện của bố mình nhận ra mình mạnh mẽ hơn mình tưởng. Ngày trước mình không dám tưởng tượng ra cuộc sống của 3 mẹ con khi bố không còn, mình nghĩ rằng sẽ khó có thể vượt qua chuyện này. Nhưng khi nó xảy ra, mình đã vượt qua, mẹ cũng vượt qua được và cả nhóc nhà mình nữa, nó cũng đã vượt qua.
Nhím ơi cố lên!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

23/8/10

ngay 23 thang 8 nam 2010

Vậy là bố đã ra đi, đi xa mãi mãi. Không bao giờ quay về với 3 mẹ con nữa. Nhưng đến giờ minh vẫn chưa quen với ý nghĩ bố không còn. Mình vẫn có cảm giác bố đang ở đâu đó trong nhà. Mình thương bố quá. Đến lúc ra đi bố vẫn cố gắng, bố còn muốn sống, bố còn nuối tiếc. Buổi tối hôm thứ sáu, ngày 13/8 thật là một đêm dài. Chưa bao giờ mình trải qua 1 đêm dài kinh hoàng như vậy. Phải chứng kiến cảnh cả đêm bố vật lộn đến hơn thở cuối cùng mà mình như đứt từng khúc ruột vậy. Buổi tối hôm đó đông đủ cả nhà anh em con cháu túc trực bên bố đến sáng.
Nhìn bố quằn quại, đau đớn mà ko ai cầm lòng dc. Vất vả cả đời ma đến lúc ra đi bố vẫn phải chịu sự dày vò của bệnh tật. Ra đi mà phải chịu đói chịu khát. Bố vân cố gắng chịu đựng để chờ gặp mặt đủ anh em nội ngoại rồi mới ra đi. Mình rất kính phục bố.
Mãi sau khi lo xong việc cho bố mình mới dc nghe kể nhiều điều mà trước đây mình ko biết. Mình thấy đau lòng quá.
Ngay khi bố ra Hà Nội khám lại lần thứ 3 đã phát hiện ra tế bào ung thư đã di căn nhưng bố đã giấu tất cả mọi người, âm thầm chịu đựng một mình. Bệnh của bố thật ra là ung thư cuối giai đoạn 3 sang đầu giai đoạn 4 rồi nhưng mợ Lan giấu bố để bố khỏi suy nghĩ nhiều, để bố yên tâm chữa bệnh cho đến lúc mình học xong.
Bố ra đi ma rất lo lắng cho em Quang, bố sợ nó ko thành người. khi còn sống bố giận đến mức không thèm nhìn mặt nó nhưng mình biết bố thương và lo cho nó nhất. Còn mình bố rất yên tâm. Mẹ kể bố rất tin tưởng ở mình. Bố nói mình biết lo lắng, chăm sóc cho bản thân và gia đình, học hành cũng đã xong xuôi, giờ chỉ lo xin việc nữa thôi.
Mình lo và đau lòng lắm. Mình sợ em mình sẽ ko thành người có ích, 1 người con hiếu thảo. Ở cái tuổi này nó nông nổi dễ vấp ngã mình không thể can ngăn hay chỉ bảo cho nó đi đúng đường. Nó ko còn nghe lời mình hay mẹ nữa rồi. Giờ nhà co 3 người mà nó suốt ngày cãi cọ gây gổ với mình và mẹ, bố làm sao yên lòng đc đây.
Bố ra đi mà mình còn 1 điều nuối tiếc. Mình đã lên kế hoạch tháng lương đầu tiên sẽ ko làm gì hết ma mang về biếu bố vậy ma bố ra đi sớm quá. Mình cũng chưa kịp nói cho bố biết về dự định này. Bố ơi bây giờ chắc bố cũng biết rồi phải không. Con vẫn tin là bố luôn ở nhà với 3 mẹ con. Bởi vì, thỉnh thoảng trong giấc mơ, con thấy bố...
Bố ơi con yêu bố!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

1/8/10

ngày ... tháng ... năm ...

Bố ngày càng yếu, mình đã cảm thấy cái ngày bố đi xa đã đến rất gần rồi. Mình đã tự nhủ phải chuẩn bị tinh thần đi thôi nhưng mỗi khi nghĩ đến điều ấy là mình lại thấy run sợ. Nhìn bố đau đớn mà thấy xót xa quá. Mấy ngày hôm nay sức khỏe bố suy giảm trầm trọng, liên tục khạc ra máu. Mình nghe thấy rằng chất dịch trong người bố đã chảy ra, xuất huyết ở chỗ nào đó. Điều đó có nghĩa là bố sẽ không chịu đựng được lâu nữa. Có thể rằng hồi tháng 3 bố đi khám lại đã xuất hiện lại các tế bào ung thư và bệnh tình nặng hơn nhưng bố giấu cả nhà. Bây giờ đã bắt đầu có những dấu hiệu của di căn.
Vẫn biết ai rồi cũng sẽ phải ra đi, không sớm thì muộn, nhưng nếu phải chịu sự dày vò, đau đớn nhưng vậy thì tội cho bố quá. Vất vả cả đời, giờ đến những giờ phút cuối cùng của cuộc đời lại phải chịu khổ sở như vậy nữa. Chấp nhận rằng bố không phải là người tốt hoàn toàn nhưng bố có được sự yêu mến quan tâm của rất nhiều người: gia đình, anh em, bạn bè, hàng xóm... như vậy tức là bố không phải là người xấu vậy thì không thể là quả báo gì gì đó được. Tại sao bệnh tật lại hành hạ bố vậy chứ.
Mình rất sợ nhìn thấy cảnh bố nằm im trên giường. Nhìn như một ông lão không có nhà cửa nằm co ro giữa cái giá lạnh của mùa đông vậy, không hề có sức sống. Bây giờ bố đã không thể ăn cháo được nữa. Một người mà không thể ăn, không thể ngủ thì lấy gì mà sống đây.
Mình phải chấp nhận sự thật rằng bố sẽ ra đi, nhưng mình mong muốn rằng mâu thuẫn giữa bố và em Quang được xóa bỏ để bố có thể ra đi trong thanh thản. Nhưng điều đó khó quá. Mình thấy thật vô dụng, chỉ biết đứng nhìn mà chẳng thể làm gì.
Thẳng thắn nhìn nhận lại thì có thể thấy tính cách bố và em rất giống nhau vì vậy càng gần thì càng mâu thuẫn. Phải làm sao đây...

29/7/10

ngày ... tháng ... năm ...

Mình đang thay đổi. Ngày càng xấu tính hơn: khó tính và hay cáu gắt. Mình biết điều đó nhưng ko thể kiềm chế cảm xúc của mình đc. Có lẽ mình stress. bệnh của bố chẳng khá hơn chút nào.
mình biết mình đã làm nhiều người bên cạnh khó chịu vì tính khí thất thường của mình. Nhưng mình không thể không thể hiện ra ngoài. Mệt thì nói là mệt, bực mình thì nói là bực mình. nếu cứ giữ trong người chắc mình sẽ nổ tung mất. Mình khác mẹ. Mẹ thì giữ lại những điều đó. Những chuyện không vui trong công việc mẹ giữ lại, không thể hiện trước những người khác mà phàn nàn với mình. Đó cũng là một trong những nguyên nhân làm mình mệt mỏi dù rất nhỏ. Suốt ngày phải nghe mẹ phàn nàn thật khổ, tại sao mẹ cứ ôm cục tức trong người cho mệt, người khác có biết đâu.
Một ý nghĩ chợt vụt qua trong đầu mình: Giá như có ai đó giữ mình lại, để mình đừng thay đổi theo chiều hướng đó nữa. Có lẽ lúc này mình cần những lời động viên của người nào đó những lúc mình thấy mệt mỏi. Nhưng ai mà có thể luôn động viên những lúc mình mệt mỏi khi mà mỗi ngày mình luôn mệt mỏi chứ. Có lẽ mình cần sống lạc quan hơn nữa, phải tìm thêm niềm vui thui.
Niềm vui ơi, mi đang ở đâu??????????????????????
GIÁ NHƯ Ở ĐÂU ĐÓ CÓ NGƯỜI GIỮ TÔI LẠI...

12/7/10

ngày ... tháng ... năm ...

Nếu đến một lúc nào đó bạn muốn từ bỏ mọi thứ và chạy trốn hiện tại thì bạn sẽ làm gì đây. Một người đã và đang cố gắng nếu giờ đây chạy trốn thì có sao không nhỉ. Đôi lúc Nhím thấy quá mệt mỏi. Nhím nghĩ rằng mình có thể cố gắng, luôn luôn cố gắng, nhưng nó đã nhầm. Nhím cảm thấy sao quá chán nản với việc luôn phải gồng mình cố gắng. Có lẽ nó đang kiệt sức chăng. Ước gì có một nơi nào đó ...
Ông trời ơi, sao mọi chuyện không may luôn xảy đến với gia đình Nhím vậy. Có phải vì Nhím chưa sống tốt. Hay do Nhím quá tham vọng chưa hài lòng với hiện tại, đòi hỏi quá nhiều. Nhím đã từng nghĩ rằng cuộc sống của mình thật tốt đẹp, dù không có một gia đình hoàn toàn hạnh phúc, cuộc sống không đầy đủ tiện nghi nhưng cũng không thiếu thốn, bạn bè không quá nhiều nhưng mình luôn có thể tìm được những người bạn sẵn sàng lắng nghe mỗi khi mình cần. Liệu rằng như vậy đã là quá nhiều? Có thể so với nhiều người Nhím biết và không biết hoàn cảnh của nó còn kém xa họ. Nhưng nó tin là mình đã may mắn hơn rất nhiều người. Vậy tại sao Nhím vẫn chưa hài lòng.
Bố đã đi viện được 4 ngày rùi. Chứng kiến sức khỏe bố ngày càng suy sụp sao Nhím thấy bất lực quá. Giá như ngày trước Nhím thi Y có lẽ giờ sẽ giúp được nhiều điều. Sau khi tốt nghiệp, mọi người trong nhà nói với Nhím rằng bố đã rất yếu, phải chuẩn bị trước tinh thần, Nhím là con cả, không thể để mình mẹ gánh vác mọi chuyện được nữa. Nhím nghe vậy thôi chứ không tin đâu. Bố kiên trì, dũng cảm chống trọi với bệnh tật như vậy làm sao có thể gục ngã được chứ.
Thế nhưng những ngày gần đây chứng kiến bố đau đớn, suy sụp Nhím bắt đầu lo sợ, có khi nào lời mọi người là đúng. Hôm qua, ở viện, PGĐ bệnh viện nói rằng có thể bố sẽ không vượt qua được mùa nắng nóng năm nay. Trời ơi sao có thể thế được chứ. Tim Nhím muốn rơi ra ngoài, chân run không đứng vững, chắc chắn mẹ đứng bên cạnh cũng vậy. Từ khi bố ốm đến giờ mẹ già và gầy đi nhiều quá. Trong nhà cũng rối tung rối mù lên vì mâu thuẫn giữa em Quang và bố mẹ. Nhím là chị cả mà chẳng làm gì được, không thể nói nổi nó nữa rồi.
Hơn một năm từ khi phát hiện ra bệnh của bố đến giờ, Nhím đã chứng kiến cảnh bố đau đớn rất nhiều, tưởng rằng nó đã quen với những cảnh như vậy. Như không phải, càng ngày bố càng đau nhiều hơn. Mỗi lần thấy bố đau đớn, không ăn uống được gì, rồi thì nôn ọe, sao cảm giác thật khó chịu. Nhím rất khâm phục bố. Bố đã dũng cảm đối mặt với bệnh tật, đau đớn vì chị em nó. Bố không muốn để lại mẹ và hai chị em khi còn nhỏ dại, bơ vơ mà kiên trì điều trị. Nhím biết nhiều lúc bố đã muốn bỏ cuộc vì những cơn đau tai ác. Nhưng bố đã không bỏ cuộc, bố vẫn sống. Cảm ơn vì bố vẫn sống. Nhưng Nhím rất sợ đến khi bố không còn đủ sức chiến đấu nữa, Nhím đã cảm thấy cái ngày đó không còn xa nữa nhưng nó không dám tưởng tượng ra hình ảnh 3 mẹ con nó lúc đó sẽ thế nào.
Có chứng kiến cảnh người thân mình đau ốm mới thấy hết sự quý giá của sức khỏe. Ngày trước Nhím thường cầu mong sự may mắn, hạnh phúc, thành công và nhiều nhiều thứ khác nữa. Nhưng giờ đây Nhím chỉ có một ước muốn thôi, đó là sức khỏe. Cầu mong sức khỏe đến với những người thân, những người mà Nhím yêu quý và tất cả mọi người.
Bố ơi, đừng rời xa 3 mẹ con nhé. Bố hãy cố gắng lên. Xin ông trời đừng mang bố đi.

25/1/10

HOA HƯỚNG DƯƠNG

Ngày xửa ngày xưa, có một đôi trai gái yêu nhau tha thiết, quả thật họ rất đẹp đôi – trai tài gái sắc. Tưởng chừng tình yêu của họ ko có gì chia cắt được…
Ngày qua ngày họ vui đùa bên nhau trên cánh đồng bát ngát màu xanh của cỏ. Một ngày nọ cũng ở trên cánh đồng đó, giữa một ngày nắng đẹp, trời xanh và cao. Hai người vẫn như thường lệ vui đùa với nhau, sau khi mệt nhoài họ ngả lưng xuống tấm đệm cỏ, cùng nhau ngắm bầu trời. Bất chợt cô gái hỏi chàng trai:
- Anh ơi! Bao giờ thì mặt trời sẽ ko chiếu sáng nữa nhỉ
- Anh ko biết đâu
- Thế ko biết bao giờ bầu trời sẽ hết trong xanh như thế này anh nhỉ?
- Anh cũng ko biết nữa – chàng trai nói
Cuối cùng cô gái hỏi chàng trai:
- Thế có khi nào chúng mình xa nhau ko anh?
- Mình chỉ xa nhau khi mà bầu trời ko được mặt trời chiếu sáng, và nó cũng ko còn màu xanh nữa.
Cô gái rất hài lòng về câu trả lời của chàng trai. Tuy nhiên sự đời ko đẹp như nhiều người mơ ước. Một đêm nọ chàng trai đến gặp người mình yêu và nói:
- Chúng ta chia tay nhau nhé
Thật sự ngỡ ngàng cô gái hỏi chàng trai:
- Trước kia anh đã từng nói với em rằng chúng ta chỉ chia tay nhau khi bầu trời ko còn được mặt trời chiếu sáng nữa và nó cũng ko còn màu xanh, sao bây giờ anh lại nói chia tay em.
Ngước mắt lên nhìn trời chàng trai nói:
- Em hãy nhìn đi bây giờ bầu trời ko còn được mặt trời chiếu sáng nữa và nó cũng ko phải màu xanh mà chỉ có màu đen thôi.
Rồi chàng trai quay bước ra đi bỏ lại cô gái thương khóc một mình. Cô khóc mãi khóc mãi. Cô quay mắt về hướng mặt trời để hi vọng rằng khi trời sáng, lúc cô nhìn thấy tia nắng đầu tiên cũng là lúc chàng trai quay trở về với cô. Tuy nhiên khi trời sáng khi mà cô cảm nhận được ánh sáng ấm áp của mặt trời chiếu vào mặt mình thì cũng là lúc người con gái si tình đó biết mình đã mù. Cô ko còn nhìn thấy ánh nắng mặt trời cũng ko còn nhìn thấy màu xanh của bầu trời, nhưng cô vẫn qua mặt mình về hướng mặt trời với hi vọng là một khi nào đó mắt cô sáng lại cũng là lúc người yêu của cô theo cùng tia nắng đầu thiên đó quay lại. Ngày qua ngày, người con gái đó đã lam như vậy, rồi thân thể cô teo tóp lại cô biến thành một loài hoa luôn hướng về mặt trời – người ta gọi đó là Hoa Hướng Dương.

22/11/09

Trái tim có nhiều ngăn hơn ta tưởng

Bạn sẽ luôn ngạc nhiên về sức chứa của trái tim mình.Luôn có những ngăn bí mật mới hằng ngày mở ra cánh cửa nhỏ, đón nhận những cảm xúc mới mẻ tinh khôi, dành cho những người mới bước vào cuộc sống của bạn.
Giống như 1 lúc nào đó, bất ngờ bạn phát hiện ra chiếc ba lô vẫn nảy trên lưng bạn theo nhịp chạy lên cầu thang hoá ra vẫn còn 1 ngăn bí mật. bạn ồ lên thích thú! Và chác chắn bạn chẳng bao giờ để cái ngăn đó trống rỗng. Bạn sẽ đặt vào đó 1 chiếc lá đỏ bạn nhặt trước cửa lớp khi mùa chia tay sắp đến. Một tấm thiệp vô danh bạn nhận được vào ngày Valentine vừa rồi. Cuốn lưu bút bạn chuẩn bị đưa cho khắp lũ bạn trong lớp!
Bạn sẽ luôn ngạc nhiên về sức chứa của trái tim mình! Nó đã từng đựng trong mình tình yêu dành cho nụ cười của cha. Vòng tay của mẹ. Cho cả những trò nghịch ngợm của những anh chị em. Cho ngõ nhỏ thân thương dẫn vào ngôi nhà nhỏ của gia đình bạn. Nó còn chứa đựng thêm lũ bạn chia nhau bộ đồ chơi xếp hình hồi mẫu giáo. Cả lũ bạn cấp một nhí nhoáy, cấp hai lỡ cỡ những chuyện của hội mới dậy thì…
Rồi ngày bạn mới vào lớp 10, nhìn thấy 50 gương mặt lạ hoắc. Bạn lo lắng tự hỏi có thể yêu quý ngần này “kẻ xa lạ” được chăng! Bạn lo lắng 50 “kẻ xa lạ” này sẽ khiến bạn quên đi mất lũ bạn thân thương hồi lớp 9. Nhưng hoá ra không phải, trái tim của bạn đã làm bạn ngạc nhiên về sức chứa của nó. Bạn có thể yêu quí tràn đầy thêm 50 người bạn mới. Thêm 1 hội bạn thân ở lớp học thêm. Thêm cả thầy dạy toán thật hay. Cô dạy Sử hay cười. Bác bảo vệ nghiêm khắc, âm thầm và hồn hậu. Yêu cả góc hành lang lộng gió của lớp mới. Cả cây bàng non choẹt mà đứa bạn trước khi đi du học đã trồng vào cái bồn bỏ trống, sau này đã thành “cây cưng” của lớp… Dường như trái tim đủ sức chứa cả đêm Dạ hội Trưởng thành của các anh chị lớp 12 năm ngoái, trong ánh đèn màu giăng khắp trường như sao, bạn đi tìm 1 người, và chợt giật mình khi nghe tiếng người đó gọi bạn nhẹ nhàng từ sau lưng…
Bạn có thể ngạc nhiên sao mình có thể yêu nhiêu đến như thế! Dường như trái tim bạn không phải chỉ có bốn ngăn, mà là một cái cây đang lớn, mở rộng tán lá xanh tươi của mình cho tất cả những giọt mưa rơi xuống, những làn gió bay qua, những bóng nắng lung ling nhảy múa! Rung rinh xao động
Bởi vậy, bạn ơi đừng lo chúng mình sẽ quên nhau, khi mùa chia tay tới! Bạn là một chiếc lá xanh tươi của trái tim tôi! Với cuộc sống còn dài phía trước, bạn hãy cứ nhiệt thành yêu quí những người bạn mới, những ngôi trường mới, đồng nghiệp mới… Tôi chẳng bao giờ sợ bạn quên tôi đâu. Bởi tôi biết sức chứa của trái tim bạn là vô tận. Có thể bao nhiêu bận bịu lo toan của thế giới người lớn sẽ cuốn chúng ta đi. Bạn chẳng thể gặp gỡ, thậm chí gọi điện thoại cho tôi mỗi ngày. Nhưng chỉ cần đôi khi nghĩ đến tôi và mỉm cười, chiếc lá của tôi trong trái tim bạn sẽ chẳng bao giờ rungj xuống, sẽ mãi xanh tươi… và chúng ta sẽ là bạn của nhau bây giờ và mãi mãi.