23/8/10

ngay 23 thang 8 nam 2010

Vậy là bố đã ra đi, đi xa mãi mãi. Không bao giờ quay về với 3 mẹ con nữa. Nhưng đến giờ minh vẫn chưa quen với ý nghĩ bố không còn. Mình vẫn có cảm giác bố đang ở đâu đó trong nhà. Mình thương bố quá. Đến lúc ra đi bố vẫn cố gắng, bố còn muốn sống, bố còn nuối tiếc. Buổi tối hôm thứ sáu, ngày 13/8 thật là một đêm dài. Chưa bao giờ mình trải qua 1 đêm dài kinh hoàng như vậy. Phải chứng kiến cảnh cả đêm bố vật lộn đến hơn thở cuối cùng mà mình như đứt từng khúc ruột vậy. Buổi tối hôm đó đông đủ cả nhà anh em con cháu túc trực bên bố đến sáng.
Nhìn bố quằn quại, đau đớn mà ko ai cầm lòng dc. Vất vả cả đời ma đến lúc ra đi bố vẫn phải chịu sự dày vò của bệnh tật. Ra đi mà phải chịu đói chịu khát. Bố vân cố gắng chịu đựng để chờ gặp mặt đủ anh em nội ngoại rồi mới ra đi. Mình rất kính phục bố.
Mãi sau khi lo xong việc cho bố mình mới dc nghe kể nhiều điều mà trước đây mình ko biết. Mình thấy đau lòng quá.
Ngay khi bố ra Hà Nội khám lại lần thứ 3 đã phát hiện ra tế bào ung thư đã di căn nhưng bố đã giấu tất cả mọi người, âm thầm chịu đựng một mình. Bệnh của bố thật ra là ung thư cuối giai đoạn 3 sang đầu giai đoạn 4 rồi nhưng mợ Lan giấu bố để bố khỏi suy nghĩ nhiều, để bố yên tâm chữa bệnh cho đến lúc mình học xong.
Bố ra đi ma rất lo lắng cho em Quang, bố sợ nó ko thành người. khi còn sống bố giận đến mức không thèm nhìn mặt nó nhưng mình biết bố thương và lo cho nó nhất. Còn mình bố rất yên tâm. Mẹ kể bố rất tin tưởng ở mình. Bố nói mình biết lo lắng, chăm sóc cho bản thân và gia đình, học hành cũng đã xong xuôi, giờ chỉ lo xin việc nữa thôi.
Mình lo và đau lòng lắm. Mình sợ em mình sẽ ko thành người có ích, 1 người con hiếu thảo. Ở cái tuổi này nó nông nổi dễ vấp ngã mình không thể can ngăn hay chỉ bảo cho nó đi đúng đường. Nó ko còn nghe lời mình hay mẹ nữa rồi. Giờ nhà co 3 người mà nó suốt ngày cãi cọ gây gổ với mình và mẹ, bố làm sao yên lòng đc đây.
Bố ra đi mà mình còn 1 điều nuối tiếc. Mình đã lên kế hoạch tháng lương đầu tiên sẽ ko làm gì hết ma mang về biếu bố vậy ma bố ra đi sớm quá. Mình cũng chưa kịp nói cho bố biết về dự định này. Bố ơi bây giờ chắc bố cũng biết rồi phải không. Con vẫn tin là bố luôn ở nhà với 3 mẹ con. Bởi vì, thỉnh thoảng trong giấc mơ, con thấy bố...
Bố ơi con yêu bố!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

1/8/10

ngày ... tháng ... năm ...

Bố ngày càng yếu, mình đã cảm thấy cái ngày bố đi xa đã đến rất gần rồi. Mình đã tự nhủ phải chuẩn bị tinh thần đi thôi nhưng mỗi khi nghĩ đến điều ấy là mình lại thấy run sợ. Nhìn bố đau đớn mà thấy xót xa quá. Mấy ngày hôm nay sức khỏe bố suy giảm trầm trọng, liên tục khạc ra máu. Mình nghe thấy rằng chất dịch trong người bố đã chảy ra, xuất huyết ở chỗ nào đó. Điều đó có nghĩa là bố sẽ không chịu đựng được lâu nữa. Có thể rằng hồi tháng 3 bố đi khám lại đã xuất hiện lại các tế bào ung thư và bệnh tình nặng hơn nhưng bố giấu cả nhà. Bây giờ đã bắt đầu có những dấu hiệu của di căn.
Vẫn biết ai rồi cũng sẽ phải ra đi, không sớm thì muộn, nhưng nếu phải chịu sự dày vò, đau đớn nhưng vậy thì tội cho bố quá. Vất vả cả đời, giờ đến những giờ phút cuối cùng của cuộc đời lại phải chịu khổ sở như vậy nữa. Chấp nhận rằng bố không phải là người tốt hoàn toàn nhưng bố có được sự yêu mến quan tâm của rất nhiều người: gia đình, anh em, bạn bè, hàng xóm... như vậy tức là bố không phải là người xấu vậy thì không thể là quả báo gì gì đó được. Tại sao bệnh tật lại hành hạ bố vậy chứ.
Mình rất sợ nhìn thấy cảnh bố nằm im trên giường. Nhìn như một ông lão không có nhà cửa nằm co ro giữa cái giá lạnh của mùa đông vậy, không hề có sức sống. Bây giờ bố đã không thể ăn cháo được nữa. Một người mà không thể ăn, không thể ngủ thì lấy gì mà sống đây.
Mình phải chấp nhận sự thật rằng bố sẽ ra đi, nhưng mình mong muốn rằng mâu thuẫn giữa bố và em Quang được xóa bỏ để bố có thể ra đi trong thanh thản. Nhưng điều đó khó quá. Mình thấy thật vô dụng, chỉ biết đứng nhìn mà chẳng thể làm gì.
Thẳng thắn nhìn nhận lại thì có thể thấy tính cách bố và em rất giống nhau vì vậy càng gần thì càng mâu thuẫn. Phải làm sao đây...