1/8/10

ngày ... tháng ... năm ...

Bố ngày càng yếu, mình đã cảm thấy cái ngày bố đi xa đã đến rất gần rồi. Mình đã tự nhủ phải chuẩn bị tinh thần đi thôi nhưng mỗi khi nghĩ đến điều ấy là mình lại thấy run sợ. Nhìn bố đau đớn mà thấy xót xa quá. Mấy ngày hôm nay sức khỏe bố suy giảm trầm trọng, liên tục khạc ra máu. Mình nghe thấy rằng chất dịch trong người bố đã chảy ra, xuất huyết ở chỗ nào đó. Điều đó có nghĩa là bố sẽ không chịu đựng được lâu nữa. Có thể rằng hồi tháng 3 bố đi khám lại đã xuất hiện lại các tế bào ung thư và bệnh tình nặng hơn nhưng bố giấu cả nhà. Bây giờ đã bắt đầu có những dấu hiệu của di căn.
Vẫn biết ai rồi cũng sẽ phải ra đi, không sớm thì muộn, nhưng nếu phải chịu sự dày vò, đau đớn nhưng vậy thì tội cho bố quá. Vất vả cả đời, giờ đến những giờ phút cuối cùng của cuộc đời lại phải chịu khổ sở như vậy nữa. Chấp nhận rằng bố không phải là người tốt hoàn toàn nhưng bố có được sự yêu mến quan tâm của rất nhiều người: gia đình, anh em, bạn bè, hàng xóm... như vậy tức là bố không phải là người xấu vậy thì không thể là quả báo gì gì đó được. Tại sao bệnh tật lại hành hạ bố vậy chứ.
Mình rất sợ nhìn thấy cảnh bố nằm im trên giường. Nhìn như một ông lão không có nhà cửa nằm co ro giữa cái giá lạnh của mùa đông vậy, không hề có sức sống. Bây giờ bố đã không thể ăn cháo được nữa. Một người mà không thể ăn, không thể ngủ thì lấy gì mà sống đây.
Mình phải chấp nhận sự thật rằng bố sẽ ra đi, nhưng mình mong muốn rằng mâu thuẫn giữa bố và em Quang được xóa bỏ để bố có thể ra đi trong thanh thản. Nhưng điều đó khó quá. Mình thấy thật vô dụng, chỉ biết đứng nhìn mà chẳng thể làm gì.
Thẳng thắn nhìn nhận lại thì có thể thấy tính cách bố và em rất giống nhau vì vậy càng gần thì càng mâu thuẫn. Phải làm sao đây...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét