29/7/10

ngày ... tháng ... năm ...

Mình đang thay đổi. Ngày càng xấu tính hơn: khó tính và hay cáu gắt. Mình biết điều đó nhưng ko thể kiềm chế cảm xúc của mình đc. Có lẽ mình stress. bệnh của bố chẳng khá hơn chút nào.
mình biết mình đã làm nhiều người bên cạnh khó chịu vì tính khí thất thường của mình. Nhưng mình không thể không thể hiện ra ngoài. Mệt thì nói là mệt, bực mình thì nói là bực mình. nếu cứ giữ trong người chắc mình sẽ nổ tung mất. Mình khác mẹ. Mẹ thì giữ lại những điều đó. Những chuyện không vui trong công việc mẹ giữ lại, không thể hiện trước những người khác mà phàn nàn với mình. Đó cũng là một trong những nguyên nhân làm mình mệt mỏi dù rất nhỏ. Suốt ngày phải nghe mẹ phàn nàn thật khổ, tại sao mẹ cứ ôm cục tức trong người cho mệt, người khác có biết đâu.
Một ý nghĩ chợt vụt qua trong đầu mình: Giá như có ai đó giữ mình lại, để mình đừng thay đổi theo chiều hướng đó nữa. Có lẽ lúc này mình cần những lời động viên của người nào đó những lúc mình thấy mệt mỏi. Nhưng ai mà có thể luôn động viên những lúc mình mệt mỏi khi mà mỗi ngày mình luôn mệt mỏi chứ. Có lẽ mình cần sống lạc quan hơn nữa, phải tìm thêm niềm vui thui.
Niềm vui ơi, mi đang ở đâu??????????????????????
GIÁ NHƯ Ở ĐÂU ĐÓ CÓ NGƯỜI GIỮ TÔI LẠI...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét