12/7/10

ngày ... tháng ... năm ...

Nếu đến một lúc nào đó bạn muốn từ bỏ mọi thứ và chạy trốn hiện tại thì bạn sẽ làm gì đây. Một người đã và đang cố gắng nếu giờ đây chạy trốn thì có sao không nhỉ. Đôi lúc Nhím thấy quá mệt mỏi. Nhím nghĩ rằng mình có thể cố gắng, luôn luôn cố gắng, nhưng nó đã nhầm. Nhím cảm thấy sao quá chán nản với việc luôn phải gồng mình cố gắng. Có lẽ nó đang kiệt sức chăng. Ước gì có một nơi nào đó ...
Ông trời ơi, sao mọi chuyện không may luôn xảy đến với gia đình Nhím vậy. Có phải vì Nhím chưa sống tốt. Hay do Nhím quá tham vọng chưa hài lòng với hiện tại, đòi hỏi quá nhiều. Nhím đã từng nghĩ rằng cuộc sống của mình thật tốt đẹp, dù không có một gia đình hoàn toàn hạnh phúc, cuộc sống không đầy đủ tiện nghi nhưng cũng không thiếu thốn, bạn bè không quá nhiều nhưng mình luôn có thể tìm được những người bạn sẵn sàng lắng nghe mỗi khi mình cần. Liệu rằng như vậy đã là quá nhiều? Có thể so với nhiều người Nhím biết và không biết hoàn cảnh của nó còn kém xa họ. Nhưng nó tin là mình đã may mắn hơn rất nhiều người. Vậy tại sao Nhím vẫn chưa hài lòng.
Bố đã đi viện được 4 ngày rùi. Chứng kiến sức khỏe bố ngày càng suy sụp sao Nhím thấy bất lực quá. Giá như ngày trước Nhím thi Y có lẽ giờ sẽ giúp được nhiều điều. Sau khi tốt nghiệp, mọi người trong nhà nói với Nhím rằng bố đã rất yếu, phải chuẩn bị trước tinh thần, Nhím là con cả, không thể để mình mẹ gánh vác mọi chuyện được nữa. Nhím nghe vậy thôi chứ không tin đâu. Bố kiên trì, dũng cảm chống trọi với bệnh tật như vậy làm sao có thể gục ngã được chứ.
Thế nhưng những ngày gần đây chứng kiến bố đau đớn, suy sụp Nhím bắt đầu lo sợ, có khi nào lời mọi người là đúng. Hôm qua, ở viện, PGĐ bệnh viện nói rằng có thể bố sẽ không vượt qua được mùa nắng nóng năm nay. Trời ơi sao có thể thế được chứ. Tim Nhím muốn rơi ra ngoài, chân run không đứng vững, chắc chắn mẹ đứng bên cạnh cũng vậy. Từ khi bố ốm đến giờ mẹ già và gầy đi nhiều quá. Trong nhà cũng rối tung rối mù lên vì mâu thuẫn giữa em Quang và bố mẹ. Nhím là chị cả mà chẳng làm gì được, không thể nói nổi nó nữa rồi.
Hơn một năm từ khi phát hiện ra bệnh của bố đến giờ, Nhím đã chứng kiến cảnh bố đau đớn rất nhiều, tưởng rằng nó đã quen với những cảnh như vậy. Như không phải, càng ngày bố càng đau nhiều hơn. Mỗi lần thấy bố đau đớn, không ăn uống được gì, rồi thì nôn ọe, sao cảm giác thật khó chịu. Nhím rất khâm phục bố. Bố đã dũng cảm đối mặt với bệnh tật, đau đớn vì chị em nó. Bố không muốn để lại mẹ và hai chị em khi còn nhỏ dại, bơ vơ mà kiên trì điều trị. Nhím biết nhiều lúc bố đã muốn bỏ cuộc vì những cơn đau tai ác. Nhưng bố đã không bỏ cuộc, bố vẫn sống. Cảm ơn vì bố vẫn sống. Nhưng Nhím rất sợ đến khi bố không còn đủ sức chiến đấu nữa, Nhím đã cảm thấy cái ngày đó không còn xa nữa nhưng nó không dám tưởng tượng ra hình ảnh 3 mẹ con nó lúc đó sẽ thế nào.
Có chứng kiến cảnh người thân mình đau ốm mới thấy hết sự quý giá của sức khỏe. Ngày trước Nhím thường cầu mong sự may mắn, hạnh phúc, thành công và nhiều nhiều thứ khác nữa. Nhưng giờ đây Nhím chỉ có một ước muốn thôi, đó là sức khỏe. Cầu mong sức khỏe đến với những người thân, những người mà Nhím yêu quý và tất cả mọi người.
Bố ơi, đừng rời xa 3 mẹ con nhé. Bố hãy cố gắng lên. Xin ông trời đừng mang bố đi.

1 nhận xét: